Skip to main content

Có những ngày tôi nhận ra mình chạy quá nhanh. Không phải bằng đôi chân, mà bằng tâm trí. Việc này nối tiếp việc kia, mục tiêu này chưa xong đã nghĩ đến mục tiêu khác. Tôi lao về phía trước, như thể sợ rằng nếu mình chậm lại, sẽ bị bỏ lại phía sau.

Nhưng rồi có những khoảnh khắc bất ngờ buộc tôi dừng lại. Như một buổi sáng thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy ánh nắng xuyên qua kẽ lá, thứ ánh sáng mà hằng ngày vẫn có, nhưng tôi chưa từng thật sự nhìn thấy. Hay một buổi chiều, khi đang vội vàng trên đường, tôi bỗng chậm xe lại vì thấy một cụ già ngồi bán mớ rau bên vỉa hè – đôi tay gầy guộc, kiên nhẫn xếp từng bó nhỏ, không màng đến dòng người đang cuồn cuộn qua lại.

Chậm lại, hóa ra không phải là tụt lùi. Đó là cách để ta nhìn kỹ hơn hành trình của mình. Khi không còn bị cuốn đi bởi tốc độ, ta mới thấy rõ những chi tiết bình dị mà quý giá: tiếng cười trong một bữa cơm, hơi thở yên bình sau một ngày dài, niềm vui nhỏ khi hoàn thành một việc tử tế mà chẳng ai hay biết.

Tôi nhớ có lần đi leo núi. Ban đầu, tôi chỉ chăm chăm nhìn về đỉnh, cố đi thật nhanh để đến nơi. Nhưng rồi càng leo, chân tôi càng nặng. Tôi dừng lại, ngồi xuống bên vệ đường, uống một ngụm nước. Chính lúc ấy, tôi mới ngẩng lên và thấy cả thung lũng mở ra phía dưới, xanh mướt và rộng lớn. Nếu cứ mải chạy, có lẽ tôi đã bỏ lỡ khung cảnh ấy – món quà chỉ hiện ra khi ta chịu bước chậm lại.

Trong cuộc sống cũng vậy. Không ai bắt ta phải lúc nào cũng chạy đua. Chúng ta có quyền điều chỉnh nhịp điệu cho riêng mình. Bởi sau cùng, hành trình này đâu chỉ là về đích, mà còn là những gì ta thấy, ta cảm, ta học được trên đường đi.

Khi ta bước chậm lại, ta mới nhận ra rằng: không phải mọi thứ giá trị đều ở phía trước. Nhiều điều quý giá vẫn đang hiện diện ngay bên cạnh, chờ ta ngước nhìn.

Leave a Reply