Tôi có thói quen ghi chú. Không hẳn là nhật ký ngày nào cũng viết, mà chỉ là những mảnh rời rạc: một câu nghĩ chợt đến trên chuyến xe, một đoạn cảm xúc bật lên trong đêm khuya, hay đôi khi chỉ là một từ ngắn ngủi, đủ để đánh dấu một khoảnh khắc.
Những dòng chữ ấy thường không trọn vẹn, như những mảnh gương vỡ. Nhưng lạ thay, khi nhiều năm sau tình cờ đọc lại, chúng ghép thành một tấm gương phản chiếu rất rõ: tôi của ngày xưa đã nghĩ gì, đã buồn thế nào, đã khao khát điều gì.
Viết, ở một nghĩa nào đó, là cách ta trò chuyện với chính mình. Không cần câu cú đẹp đẽ, chỉ cần thành thật. Và khi chữ được đặt xuống, ta nhận ra mình đã thay đổi ra sao. Có lúc đọc lại, tôi thấy thương một “tôi” ngây ngô, vụng về. Có lúc lại bất ngờ nhận ra những mơ ước ngày cũ nay đã thành hiện thực.

Mỗi mảnh ghi chú, mỗi đoạn viết, giống như một tấm gương cất giữ ký ức. Nhìn vào đó, tôi không chỉ thấy quá khứ, mà còn thấy hành trình trưởng thành. Thấy những vết thương đã khép lại, những bài học âm thầm ngấm vào da thịt, và cả những khoảng sáng của niềm tin vẫn còn nguyên vẹn.
Có lẽ ai cũng nên giữ cho mình một vài “mảnh gương” như thế – dưới hình thức nào cũng được: viết blog, viết note, viết thư gửi chính mình. Bởi khi soi lại, ta nhận ra mình đã đi bao xa, và quan trọng hơn, ta học cách dịu dàng hơn với chính con người mình.