
Có những ngày bầu trời đứng yên như thể quên mất phải chuyển động. Không tiếng chim, không tiếng gió lùa qua kẽ lá, ngay cả nhịp tim mình cũng dường như chậm lại. Tôi thường gọi đó là những ngày “lặng gió” – những khoảng trống mơ hồ giữa những nhịp hối hả thường nhật.
Ban đầu, tôi từng thấy chúng nặng nề. Sự im lặng quá lớn khiến tôi bồn chồn, giống như bị bỏ lại ngoài rìa của một cuộc chơi đang diễn ra ồn ào đâu đó. Trong những ngày ấy, tôi thường muốn bật một bản nhạc, mở một bộ phim, hay tìm một cuộc trò chuyện để khỏa lấp. Bởi sự yên tĩnh khiến tôi đối diện với chính mình, và đôi khi chính tôi cũng chưa sẵn sàng.
Nhưng rồi, qua nhiều lần chạm vào khoảng lặng, tôi dần nhận ra: sự im lặng không hề trống rỗng. Nó giống như một mặt hồ phẳng lặng, chỉ khi gió ngừng lay, ta mới nhìn thấy được bóng mình dưới nước. Những ngày lặng gió hóa ra lại là món quà – để tôi dừng bước, để nghe tiếng thì thầm rất nhỏ trong tâm hồn mà ngày thường bị che lấp bởi tiếng ồn của thế giới.
Trong khoảng lặng ấy, tôi học cách lắng nghe tiếng thở của mình, để nhận ra cơ thể đã mệt mỏi thế nào sau những guồng quay. Tôi nghe thấy những ước mơ đã từng khẽ gọi nhưng bị bỏ quên ở một góc xa xôi. Tôi nghe thấy cả những vết thương vẫn chưa kịp lành, cần được chạm vào dịu dàng thay vì né tránh.
Những ngày lặng gió dạy tôi rằng: không phải lúc nào cuộc sống cũng cần chuyển động. Cũng như đất trời cần mùa nghỉ ngơi để tái sinh, con người cũng cần những khoảng lặng để thở, để trưởng thành từ bên trong. Chính trong sự “không có gì” đó, hạt giống bình an được gieo xuống. Và đến một lúc nào đó, khi gió lại nổi lên, ta bước tiếp với một trái tim vững vàng hơn, một đôi mắt sáng trong hơn.
Có thể, chúng ta ai cũng cần những ngày lặng gió – để nhớ rằng sự tĩnh lặng không phải là khoảng trống đáng sợ, mà là nơi trú ngụ của bình an.