Có những điều trong đời ta chẳng thể gọi tên chính xác, chỉ có thể bắt đầu bằng hai chữ “có lẽ”. Có lẽ vì một ánh nhìn, một cái chạm khẽ, một buổi chiều gió thổi ngang qua… mà trái tim ta bỗng rung lên.
Tình yêu, suy cho cùng, đôi khi không cần lý do. Người ta tìm đủ cách giải thích, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng ở “có lẽ vì” – một cách nói mơ hồ, vừa như khẳng định, vừa như buông bỏ. Và có lẽ chính sự mơ hồ ấy làm cho tình yêu trở nên kỳ diệu: nó không bị giam cầm trong logic, mà mở ra một khoảng mênh mông của cảm xúc.

Nghe giai điệu ấy, tôi nhớ đến những ngày xưa mình cũng từng thao thức vì một người. Không phải vì cô ấy hoàn hảo, mà vì trong khoảnh khắc nào đó, sự hiện diện của cô ấy làm tôi nhìn thấy chính mình một cách khác. Có lẽ vì cô ấy mong manh, nên tôi học cách dịu dàng. Có lẽ vì cô ấy xa xôi, nên tôi học cách kiên nhẫn. Có lẽ vì cô ấy không thuộc về tôi, nên tôi học cách buông tay.
Đường tình trong bài hát hun hút, gió cuốn đi mỏi gối. Nhưng cũng chính trên những dốc đồi ấy, người ta mới biết giá trị của việc có nhau. Có thể tình yêu chẳng đưa ta đến bến đỗ nào cả, nhưng nó cho ta những giây phút ấm áp đủ để làm hành trang đi tiếp giữa “đường trần mênh mông”.
Tôi nghĩ, đời sống này không cần quá nhiều lý do rạch ròi. Đôi khi chỉ cần một “có lẽ” – mong manh, nhưng chân thật. Và có lẽ, chính những điều mong manh ấy mới khiến ta thấy mình còn biết yêu, còn biết mơ, còn biết rung động.
BTP – Ngày cuối tháng 08 năm 2025
CÓ LẼ VÌ
Nhạc sĩ Minh Đức
Trình bày ca sỹ Tuấn Ngọc
Có lẽ vì bờ vai em mong manh hạt nắng
Có lẽ vì hàng mi em khép hờ đợi tình tôi
Có lẽ vì bờ môi em thơm hương cỏ mộc
Hay chỉ vì tôi khao khát một lần yêu em
Có lẽ vì tình yêu em một lần đánh mất
Có lẽ vì bàn tay em khẽ chạm vào tình tôi
Có lẽ vì đường em qua đánh rơi tình mộng
Hay chỉ vì tôi thao thức một đời yêu em
Gió cuốn đi về đâu? Mỏi gối đôi ta dừng chân
Đồi mòn dốc cao, đường tình hun hút
Thấp thoáng bên đồi xanh đàn bướm tung tăng hồn nhiên
Vó ngựa chiều đâu đây khua thôn vắng hoà tình ai say
Gió cuốn đi thật xa và em cuốn ta về đâu?
Đường trần mênh mông ta giờ có nhau
Hát khúc ca nồng say chợt ấm tay trong vòng tay
Vó ngựa nào đâu đây bên thôn vắng hoà tình ta say.